“Chạm” của yêu thương

15 lượt xem

Mary Trần

Vô tình xem lại những bức ảnh cũ, một cảm xúc trong trẻo chợt ùa về trong tôi qua ánh mắt và những tâm sự của em. Ngày gặp em thật ngắn ngủi, tưởng chừng như đã khép lại khi tôi vội vã trở về Sài Gòn với nhịp sống hối hả, vội vã như bao ngày. Còn em lại tiếp tục cuộc sống lặng lẽ ở vùng quê xa xôi nơi địa đầu của Tổ quốc.

Em – với đôi mắt đen, hồn nhiên nhưng ẩn giấu nỗi buồn man mác. Em tròn đôi mươi, lớn lên trong một gia đình nghèo khó, thiếu thốn tình cảm. Bỏ học sớm để phụ giúp gia đình, tuổi thơ của em chìm trong những công việc đơn điệu nơi nhà quê xóm vắng. Cha mẹ li dị, mẹ bỏ đi, em sống với ba và Dì trong cuộc hôn nhân thứ hai. Ước mơ trong em là những trải nghiệm của tuổi trẻ, khát khao tìm một công việc để thay đổi cuộc sống. Nghe theo lời người lạ, em tin tưởng vào hứa hẹn về một công việc ở phố thị, nhưng cái giá em phải trả quá đắt – sự trong trắng của mình. Em bơ vơ, lạc lõng, không biết đi đâu, về đâu. Và trên chuyến xe vô định ấy, em gặp được một bàn tay ấm áp, lòng yêu thương đưa em về, chở che và dạy dỗ.

Tôi vào vai một “phóng viên”, đặt câu hỏi, lắng nghe, gợi mở để cảm xúc của nhân vật được bộc lộ. Tất cả được xây dựng theo một kịch bản với những câu hỏi có sẵn. Tôi cố gắng hoàn thành công việc của mình, tạo cho em sự thoải mái với những câu hỏi nhẹ nhàng, gợi mở để em có thể chia sẻ. Nhưng dường như tôi vẫn không thể “chạm” vào em. Khoảng cách giữa chúng tôi vẫn xa vời, không chỉ về thể lý mà còn về tâm hồn. Tôi đã cố gắng gần em hơn, nhưng em vẫn chưa đủ cảm thấy an toàn để mở lòng, để trò chuyện cởi mở và chân thành. Tôi nhận ra rằng không phải lúc nào những nỗ lực cũng mang lại kết quả ngay lập tức. Tôi đành chấp nhận và thầm cầu mong cho em một ngày nào đó được chữa lành.

Trong khoảnh khắc tôi chuẩn bị rời đi, em vội nắm lấy tay tôi, như muốn níu kéo tôi ở lại, ánh mắt em như muốn thổ lộ điều gì. Tôi thấy đôi mắt em ngấn đôi dòng lệ, em bắt đầu mở lòng với tôi. Câu chuyện của em không còn là những lời ngắt quãng, những câu nói không đầu không cuối, mà là một dòng cảm xúc tuôn trào, nhẹ nhàng như làn sóng vỗ về bờ cát. Tôi cảm thấy mình gần em hơn. Em kể về những nỗi đau đã qua, những tổn thương mà em đã phải gánh chịu, những mất mát đầu đời. Nhưng cũng chính từ đó em nhận ra mình cần phải mạnh mẽ hơn. Em cần phải yêu bản thân trước khi có thể yêu thương ai khác. Em không còn mang trong mình sự hoài nghi về thế giới, về con người mà thay vào đó là niềm tin mới vào sự thay đổi, khả năng làm chủ cuộc sống của chính mình và không ngừng ước mơ, hy vọng.

Câu chuyện của em không chỉ là một bi kịch, mà là hành trình của sự tái sinh và đổi mới. Và tôi, với tất cả sự chân thành và lắng nghe, đã chứng kiến em tìm lại được chính mình. Trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rằng đôi khi, chỉ cần một cái “chạm” nhẹ, một cái nắm tay ấm áp, một sự lắng nghe ân cần cũng đủ để kéo ai đó ra khỏi những bóng tối mà họ đã phải sống quá lâu.

Chúng tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng trong khoảnh khắc này, tôi và em đều nhận ra rằng tình yêu thương – dù là những cử chỉ nhẹ nhàng hay lời nói chưa thành tiếng – vẫn có thể làm vơi đi những vết thương cũ và giúp mỗi người tìm thấy một lối đi mới. Câu chuyện của em, của tôi, không chỉ là một quá khứ để hoài niệm, mà là khởi đầu của những điều tốt đẹp phía trước.

Nguồn: caritasvietnam.org