Tâm Sự Của Hạt Giống Vỉa Hè

58 lượt xem

Tâm Sự Của Hạt Giống Vỉa Hè

Sr. Anna Linh Nga

Tôi là một hạt giống nhỏ bé, bị gió cuốn đến nằm im lìm bên vỉa hè. Mỗi ngày, tôi nhìn hàng ngàn đôi chân vội vã bước qua. Không ai nhận ra sự hiện diện của tôi, một sinh thể bé nhỏ chứa đựng tiềm năng sự sống.

Đôi khi, tôi khao khát được ai đó nhặt lên, đem tôi về một mảnh đất màu mỡ, nơi tôi có thể đâm chồi, nảy lộc, vươn mình thành một cây xanh tươi. Nhưng đường phố này quá vội vã, con người quá bận rộn với những lo toan của cuộc sống. Tôi hiểu rằng tôi dễ bị bỏ quên, giống như những số phận không may mắn trong xã hội này.

Cạnh tôi là những mảnh đời tương tự – hạt giống khác rơi xuống vỉa hè bê tông cứng nhắc. Chúng tôi chờ đợi một cơn mưa, một chút đất, một cơ hội để sống. Thiên nhiên đã tạo ra chúng tôi với khát vọng được sinh sôi, nhưng hoàn cảnh không cho phép.

Đôi khi có những em bé nhìn thấy tôi, những đôi mắt trong veo tò mò nhìn xuống. Chúng chỉ tay về phía tôi và hỏi bố mẹ: “Cái gì vậy ạ?” Nhưng người lớn thường kéo các em đi, “Đừng nghịch bẩn con, đi thôi.” Tôi ước gì họ biết rằng tôi không phải là rác, tôi là sự sống đang chờ cơ hội.

Một ngày nọ, có một cụ già chống gậy đi qua. Bước chân cụ chậm rãi, ánh mắt nhìn xuống đường như đang tìm kiếm điều gì. Cụ dừng lại khi nhìn thấy tôi, khom người xuống, cẩn thận nhặt tôi lên. Đôi tay gầy guộc với những vết nhăn sâu, nhưng ấm áp lạ thường. Cụ mỉm cười, nhẹ nhàng bỏ tôi vào túi áo và tiếp tục bước đi.

Cụ đưa tôi về một khu vườn nhỏ phía sau nhà – một không gian khiêm tốn nhưng đầy tình yêu thương. Cụ đào một hố nhỏ, đặt tôi vào đó, phủ lên một lớp đất mềm và rưới nước, cụ thì thầm và một ngày nào đó sẽ cho bóng mát cho những người đi đường.

Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận được sự quan tâm, được chăm sóc. Tôi không còn là hạt giống bị lãng quên bên vỉa hè. Tôi giờ đây có cơ hội để trở thành điều mà tôi được sinh ra để trở thành – một cây xanh, mang sự sống và hy vọng.

Tôi nghĩ về những hạt giống khác vẫn còn nằm lại nơi vỉa hè. Chúng cũng như những mảnh đời bất hạnh trong xã hội này – những người vô gia cư co ro dưới gầm cầu, những đứa trẻ bán vé số với đôi mắt mệt mỏi, những người già neo đơn, những người bị tâm thần, những người khuyết tật ngồi bên đường với chiếc mũ trống rỗng trước mặt. Họ cũng là những hạt giống, chứa đựng tiềm năng vô hạn, chỉ chờ một bàn tay nhân ái giúp đỡ, một ánh mắt thấu hiểu, một trái tim biết quan tâm.

Thế giới này có quá nhiều người vội vã, nhưng cũng có những người như cụ già – người dừng lại, cúi xuống và nhặt một hạt giống bị lãng quên. Họ là những người hiểu rằng mỗi sinh mệnh, dù nhỏ bé đến đâu, đều xứng đáng có cơ hội để sống, để vươn lên và tỏa sáng theo cách riêng của mình.

Giờ đây, khi cảm nhận những mầm sống đầu tiên bắt đầu nảy nở trong tôi, tôi hiểu rằng sự quan tâm và yêu thương có thể làm nên điều kỳ diệu. Nó có thể biến một hạt giống vô danh thành một cội cây xanh tươi, có thể đưa một mảnh đời bất hạnh ra khỏi bóng tối của sự lãng quên, trở thành một phần ý nghĩa của thế giới này.

Và tôi ước rằng, mỗi người trong chúng ta đều có thể là cụ già ấy – người dừng lại, nhìn xuống và nhặt lên một hạt giống. Bởi vì trong mỗi hạt giống bị lãng quên, đều ẩn chứa một rừng cây tương lai, chỉ cần một trái tim biết quan tâm.

Sr. Anna Linh Nga MTGV